Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Trót Yêu Em !


Phan_5

- Không phải tôi không tin tưởng mà tôi chỉ muốn cho đại diện công ty tôi đến My Key để học hỏi thêm kinh nghiệm, không hề có ý gì cả.

- Vậy thì tôi đồng ý._ Dứt lời, Trấn Vũ đặt bút xuống ký, vậy là cả 2 đã trở thành đối tác của nhau.

- Xin giới thiệu với cậu, con gái tôi – Khương Uyên sẽ đảm nhiệm việc là đại diện công ty. Mong cậu giúp đỡ nó. Nó mới 16 tuổi còn ngây thơ trong chiến trường này lắm. Nhưng yên tâm, nó là 1 đứa có tài.

- Vâng, tôi xin phép, chào ông.

Trấn Vũ đứng dậy, bước ra khỏi tập đoàn Khương Hàn.

……………………………………………………………

Ở trường MD:

Toàn bộ học sinh trong trường đang xôn xao hết cả lên vì 1 cảnh tượng vô cùng, vô cùng, lãnh mạn. Công chúa băng giá Kiều Ngọc Linh đang được chàng hoàng tử hội trường hội học sinh Khương Hàn Băng bế trên tay, tiến thẳng về phòng 10A1. Đặt Linh vào chỗ ngồi của mình, Hàn Băng vuốt tóc nó, dặn dò:

- Khi hết giờ học, cứ ngồi trong lớp, anh sẽ tới đưa em về kí túc xá. Anh yêu em._ Nói xong, Băng cúi xuống hôn lên bờ má đang hồng lên vì thời tiết giá lạnh của nó. Băng bước ra khỏi phòng 10A1 tiến về lớp mình.

Hàn Băng vừa đi khuất, tất cả “loa phát thanh” đều làm việc hết công suất, tán ra tán vào câu nói “Anh yêu em” vừa rồi. Khang từ lớp bên cạnh và anh chàng thầy giáo Nhật Minh, hừng hừng khí thế bước vào, tiến đến bàn nó, cả 2 cùng đập lên mặt bàn cái “Bịch”. Hai người đồng thanh:

- Tên đó nói anh yêu em là sao hả Linh?

- Thì như mọi người thấy đấy

- Em/ cậu và Hàn Băng đang yêu nhau sao?

- Đúng thế.

Mặt của Khang và Nhật Minh xịu xuống, 2 người buồn bã cùng bước ra khỏi phòng 10A1.

Trên Sân Thượng

- Tại sao, trời lại bất công với tôi như thế, Nhật Minh này chưa bao giờ bỏ mặc bất kì ai có hoàn cảnh khó khăn, sao trời lại không cho tôi thổ lộ tình cảm của mình với Linh? Tôi yêu em ấy, dù tôi có là 1 thầy giáo, em ấy có là 1 học sinh, nhưng tình yêu của tôi dành cho em ấy là thật lòng cơ mà. Tôi yêu Linh, tôi yêu Kiều Ngọc Linh._ Nhật Minh gào thét trên sân thượng đầy gió.

- Tôi cũng vậy, tôi cũng yêu Kiều Ngọc Linh, Lâm Vương Khang này yêu Kiều Ngọc Linh,tình yêu của tôi chưa kịp nở rộ mà đã phải lụy tàn rồi sao, sao ông trời bất công đến vậy.Nhưng ai bảo tôi quá yêu em làm gì, ai bảo tôi trao trái tim này cho em làm gì cơ chứ, tôi yêu em, tôi sẽ chấp nhận sự lựa chọn của em. Chúc em hạnh phúc, mãi mãi yêu em.

Chương 21:

Thoáng cái , mùa xuân đã đến, vạn vật được trút bỏ đi cái ngoạn hình gầy guộc, ko chút sức sống, thay vào đó là những trồi non mơn mởn, tràn đầy sự tươi trẻ của 1 cuộc sống mới. Thế là tình yêu của cô lọ lem xinh đẹp có vỏ bọc lạnh lùng nhưg tâm hồn ấm áp Kiều Ngọc Linh và hoàng tử điển trai Khương Hàn Băng đã đc hơn 2 tháng rồi. Tình yêu của họ rất sâu đậm. Ngày nào cũng như ngày nào, họ luôn dính lấy nhau như cá và nước. Và hôm nay xũng vậy.

- Ngọc Linh, thay đồng phục xong chưa? Nhang ra đây ăn sáng đi._ Hàn Băng dục

- Đây em xuống ngay đây.

Linh bước nhanh xuống ăn sáng rồi 2 người lại tay trong tay vào trường. Tạm biệt Hà n Băng, trc cửa lớp, Linh vào lớp chuẩn bị sách vở cho tiết học đầu tiên của GVCN. Reng.... Reng.... Reng. Tiếng chuông ngân vang , hs ai nấy đều về đúng chỗ của mình. GV bước vào trang nghiêm, đặt đống tài liệu lên bàn, cô bắt đầu nói:

- 2 tuần nữa là ngày valentine, như mọi năm, đây là dịp để nhữg người còn đang yêu đơn phương thổ lộ tìnhcảm. Trường ta sẽ tổ chứ ngày ấy, yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị 2 tiết mục văn nghệ

- Trường ta yêu cầu mỗi lớp 2 tiết mục văn nghệ, các lớp sẽ thi vòg loại vào thứ 7 tuần sau. Các lớp đc chọn sẽ thi tiếp để chọn ra 3 lớp vào chug và sẽ tranh giải nhất nhì ba vào ngày 14-2 trc toàn trường. Lần này các em nhất định phải đc giải nhất vì cô lỡ cược vs thầy lớp 12A1 rồi.

- Cô cược j vậy cô? Có phải nếu lớp mình thắng thầy sẽ đồng ý hẹn hò vs cô ko?

- Đúng thế. Vì vậy các em phải cố lên biết chưa. Lớp mình mà thua thua thì cô phải nghỉ việc đấy

" Cô nghỉ việc thì chẳng phải lớp mình sẽ vào tay mụ phù thủy tổg phụ trách sao? Ko đc, tuyệt đối ko đc."

- Cô à, bọn em sẽ cố gắg.

-Ừ

Sau tiếg ừ cả lớp nhanh chóng tìm đối sách. Cuối cùng, mọi thứ cũg đc quýêt định, Linh và lớp trưởng Hoàng sẽ lo phần văn nghệ múa hát nhảy hay kịch thì tùy. Còn những người còn lại sẽ lo phần kĩ thuật, trag phục... Kết thúc giờ sinh hoạt ấy, mọi người cùng nhau chuẩn bị, nhất quyết ko để lớp rơi vào tay của cô tổg phụ trách độc ác.

Chương 22:

Cả buổi học hôm ấy, lớp 10A1 học chẳng được chữ nào vào đầu cả, ai cũng mải mê theo đuổi ý nghĩ của mình. Vân lớp phó thì đang tính lại quỹ lớp xem nên tri bao nhiêu cho kì văn nghệ này. Hoàng lớp trưởng thì đang bàn tiết mục với Linh, 2 người khá hợp ý nhau nên 2 tiết mục văn nghệ nhanh chóng được quyết định. Còn những người khác thì đang lo lắng, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, “ Liệu lần này chúng ta có bị bà phù thủy tổng phụ trách quản lý không? Bà ta ghét nhất 10A1 mà.”

“ Reng, reng, reng” Tiếng chuông kết thúc giờ học đã vang lên, giáo viên cũng đi ra khỏi lớp nhưng lũ tiểu quỷ 10A1 chẳng 1 ai rời khỏi chỗ ngồi. Rồi tiếng gõ từ ngoài cửa lớp vọng vào khiến ai nấy đều sợ hãi, có người thì té ghế, có người suýt bị ngất xỉu,… Haizzzzzzzzz, tình hình lớp hiện giờ quá là căng thẳng.

- Kiều Ngọc Linh, hội trưởng hội học sinh muốn gặp cô. Anh ấy nói cô xuống căng tin._ Hội phó hội học sinh nói vọng vào lớp

- Xin lỗi nhưng giờ lớp 10A1 rất bận, phiền anh hội phó hội học sinh báo với hội trưởng dùm. Chừng nào lớp chúng tôi xong việc thì mọi người mới được ra khỏi lớp. Rất xin lỗi anh. _ Vân lớp phó dõng dạc nói vọng ra ngoài cửa, khiến cho hội phó phải ngỡ ngàng trước những lời nói mạnh miệng như thế. Hội phó quay gót, rời khỏi lớp 10A1

Sau gần 1 tiếng đồng hồ bạn bạc, lên ý tưởng, 2 tiết mục văn nghệ đã được quyết định đó là 2 tiết mục hát song ca nhưng sẽ có phần diễn 1 chút kịch. Xong đâu vào đấy, mọi người nhẹ nhõm đi ăn trưa.

Về phía Hàn Băng thì anh đang vô cùng tức giận khi bị người yêu từ chối gặp mặt. Anh đang tự lẩm bẩm sẽ phát Linh khi anh gặp được cô ấy.

16h00 chiều:

Linh cùng lớp trưởng Hoàng đang tập hát, vì có thêm kịch nên họ phải vừa hát vừa diễn, công việc không mấy dễ dàng. Đội của Vân lớp phó thì đang chuẩn bị trang phục, đạo cụ để diễn.

Thoáng chốc, trời đã chuyển tối, đồng hồ đã điểm 18h30, Linh nhanh chóng đi dạy gia sư cho đứa bé rắc rối. Vừa bước chân vào ngôi nhà ấy, điện thoại Linh bỗng rung lên. Nó bắt máy nghe:

- A lô

- Ngọc Linh, sao trưa nay em không xuống gặp anh? Không xuống đã đành, đằng này còn không gọi cho anh đến 1 cuộc, em biết anh rất lo lắng em có chuyện gì xảy ra ko hả?

- Anh Băng em xin lỗi, lớp em đang phải tập văn nghệ nên hơi bận. Giờ em cũng đang đi dậy gia sư, nên chúng ta nói chuyện sau đi. Tút.._ Linh ngắt máy

- Linh từ từ đã, anh rất nhớ em, anh yêu em.!

“ Ngọc Linh, em thật vô tâm với anh quá đấy, đôi lúc anh tự hỏi liệu em có coi anh là bạn trai của em không vậy?”

Hàn Băng tựa lưng vào chiếc ghế sôfa giải quyết nốt bản thiết kế còn dang dở.

…………………………………………………………………..

2 ngày sau, Băng chẳng gập nó, cũng chẳng thể nói nổi với nó 1 câu. Anh cảm thấy cơ đơ, cảm thấy mình đang bị bỏ rơi.

Còn Linh thì đang bận với việc luyện tập nên có phần sao nhãng bạn trai của mình. NÓ cũng cảm thấy có lỗi.

Và trưa hôm đó, nó bị 1 đám người bắt cóc. Bọn chúng bịt mắt nó lại và đem nó tới nơi nào đó có mùi thơm rất dễ chịu. Bịt mắt của nó được cởi ra, trước mắt nó là 1 cánh đồng hoa bạt ngàn đầy màu sắc. Nó không kìm được mà phải thốt lên: “ Wow, đẹp quá”

- Nếu đẹp vậy thì em có muốn ở đây hết ngày luôn không Linh?

- Anh làm gì ở đây hả, Hàn Băng? Chẳng phải anh phải đang ở trường sao?

- Anh muốn gặp em, muốn ôm em thật chặt, muốn hôn em thật lâu, muốn ở cạnh em mọi lúc mọi nơi. Em có biết 3 ngày không gặp em đối với anh như 1 thiên niên kỷ không? Nhưng anh vẫn phải chịu đựng đấy. Đã có lúc, anh đã tự hỏi mình rằng liệu em có yêu anh không, có nhớ anh như anh nhớ em không, có muốn gặp anh, có muốn hôn anh, ôm anh trong vòng tay? Đáp lại câu trả lời đó là sự tránh mặt anh từ em mấy ngày qua, em thấy như vậy có tàn nhẫn với anh không? Có hay không vậy Linh?

- Hàn Băng, anh sao vậy? Em bận việc của em nên em phải hoàn thành nó, những lúc anh bận việc của mình, không gặp em, em cũng chẳng như vậy, sao anh lại có thể đổ hết lỗi lên em như thế. Em yêu anh, em cũng nhớ anh, em cũng muốn ôm anh, hôn anh cũng muốn gặp anh lắm đấy chứ, nhưng lúc em hoàn thành xong việc của em thì lúc đó cũng khá muộn rồi, em không muốn phá giấc ngủ của anh nên mới không nhắn tin không gọi điện hay đến gặp anh. Em lo cho anh, em nghĩ cho anh mà anh bảo em tàn nhẫn với anh ư? Anh đúng là quá đáng._ Nước mắt Linh bắt đầu chan hòa trên hai gò má ửng đỏ vì lạnh. Linh quay mặt đi, không muốn Băng thấy nước mắt của mình, nghẹn ngào, kìm nén nước mắt và nói tiếp: - Có lẽ, với anh em chẳng là thứ gì quá lớn lao, chỉ là 1 đứa con gái bé nhỏ, yếu đuối, cần bao bọc trở che nhưng với em, anh chính là cuộc sống của em, là những tia nắng sưởi ấm con tim đã có muôn vàn tổn thương, đã bị băng tuyết che phủ. Anh biết không, đối với em, anh còn là thứ gì đó vô cùng, vô cùng xa vời với em vậy mà em đã có được anh. Phải nói rằng có được anh là điều không tưởng với em. Nhưng hình như, vì anh quá xa vời, vì anh là thứ gì đó quá hoàn hảo nên em trở nên không xứng với anh thì phải, chúng ta đã ko xứng với nhau rồi thì hay là hãy trở về 2 cuộc sống vốn có ban đầu của chúng ta đi, đừng ai xen vào cuộc sống của ai nữa. Tạm biệt anh.!

Nói xong, nó chạy đi ra khỏi cánh đồng hoa đó, và trời đổ mưa lớn. Cơn mưa nặng hạt của chớm xuân, không biết có phải trời cũng buồn hay không mà mưa lại nặng hạt như vậy.

"Linh, anh nhớ em, anh yêu em là sai sao? Anh xin lỗi vì ko hiểu được ý của em, anh xin lỗi vì đã ko nghĩ cho em mà chỉ nghĩ cho chính mình. Đúg vậy, có lẽ ban đầu ta ko nên yêu nhau rồi giờ lại làm nhau khổ, có lẽ chúng ta nên ko dính dág j tới nhau để giờ đây thêm khó xử Chúng ta đúng là phải nên chia tay thật rồi. Tạm biệt em, tình yêu của anh!"

Chương 23:

Linh cứ chạy, chạy mãi và đến một nơi nào đó mà nó cũng không thể biết được. Nơi này yên tĩnh đến kì lạ, lành lạnh đến nỗi sợ hãi nhưng lúc này đây, tâm trạng của một người vừa mới thất tình với sự đáng sợ của thiên nhiên thì cái nào khiến người ta đau khổ hơn?

Nó giàn dụa nước mắt, hét: “ Gia đình, bạn bè tôi chẳng có thứ gì vậy mà giờ đến cả người yêu cũng ra đi. Là do tôi hay do trời không muốn tôi có sự yêu thương từ người khác vậy? Tại sao, tại sao cứ phải là tôi chứ? Nếu trời đã không muốn cho tôi sự yêu thương thì tại sao lại tạo ra tôi làm gì, tại sao lại cho tôi có mặt trên đời này làm gì để rồi tôi phải tự bươn trải mà sống. Nhìn những nữ sinh trung học khác tung tăng vui vẻ tới trường, sống sung sướng không phải lo tới cơm áo gạo tiền, người thân yêu thương lo lắng từng chút, từng chút một, tôi cảm thấy ghen tị với họ. Còn tôi thì… chẳng có gì cả, người bà mà tôi quý nhất đã đi theo ba mẹ tôi rồi, anh trai mà tôi coi như người cha thứ hai của mình cũng chẳng cần tôi, anh coi tôi như một kẻ giết người và tôi đã chọn cách rời xa anh trước. Cuộc sống sao lại tàn nhẫn với tôi thế, tại sao lại thế, TẠI SAOOOO?”

Đau đớn, nó khụy gối xuống mặt đất, đấm lia lịa xuống mặt đất đầy đá ấy. Bàn tay trầy xước, rớm máu. Tay nó đau nhưng sao có thể so sánh với trái tim của nó bây giờ, trái tim ấy đau gấp ngàn lần, vạn lần với bàn tay của nó. Chợt nó đứng dậy, tiến lại gần hồ nước vương đầy lá rụng, ngước nhìn bầu trời đang mưa nặng hạt, nó thì thầm: “ Bà à, sâu con đến với bà đây, bà đợi cháu nhá!” Nó mỉm nụ cười buồn, nhảy “ ùm” xuống hồ nước sâu ấy. Người nó cứ chìm, chìm mãi xuống dòng nước lạnh chớm xuân.

Chương 24:

Hình như ông trời không muốn nó chết thì phải. Nghe thấy tiếng động ở hồ nước, 1 chàng trai cao ráo, điển trai đã nhanh chóng nhảy xuống cứu Linh. Đưa được nó lên bờ, chàng trai đã tìm đủ mọi cách để làm nó tỉnh dậy. Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng từ từ mở ra nhìn xung quanh, nó mở miệng nói:

- Ở thiên đường mà cũng có trai đẹp nữa sao?

- Xin lỗi nhưng cô chưa chết đâu. Tôi vừa kéo cô ra khỏi bàn tay của tử thần đấy Kiều Ngọc Linh.

- Anh ta còn biết tên mình nữa chứ

- Này, cô tỉnh táo lại đi. Cô không nhớ tôi à, tôi là người bị cô đổ café vào người mấy tháng trước đấy.

- Vậy là tôi chưa chết à?

- Đúng vậy

- Sao anh không để tôi chết luôn đi? Cứu tôi làm gì?

- Cô sao vậy, thấy người chết đuối thì phải cứu chứ, chẳng lẽ cứ đứng nhìn người ta chết?

- Phải, cứu người là đúng. Nhưng tôi muốn chết nên mới nhảy xuống đó, anh cứu tôi làm gì chứ? Anh cứu tôi, bây giờ tôi biết phải sống như thế nào đây? Tôi đã bị người ta vứt bỏ như 1 thứ vô dụng rồi, tôi sống còn có nghĩa lý gì nữa._ Nó gào khóc, đấm mạnh vào người Gia Vĩ như đấm một bao cát.

“ Cô ta bị vứt bỏ như 1 thứ đồ vô dụng ư? Tại sao cô ta lại có ý nghĩ muốn chết như vậy chứ?”

Anh lắc đôi vai đang run lên vì lạnh của nó:

- Kiều Ngọc Linh, cuộc sống này của cô có bao người mong muốn có được cô có biết ko? Cô có được sự hâm mộ của rất nhiều người, được sống tự do ko phải theo phép tắc, quan trọng hơn là cô được sống, vẫn có được cơm ăn, áo ấm để mặc chưa phải đến mức nghèo khổ 3 ngày không có nổi 1 bữa cơm gia đình ấm cúng. Nếu giờ cô chết đi thì ba mẹ cô sẽ thế nào, bạn bè cô sẽ ra sao? Chẳng phải họ sẽ rất buồn sao? Cô chết đi thì ai chăm sóc cho ba mẹ cô, ai nuôi họ khi họ già yếu chứ, Ngọc Linh? Trên thế giới này nhiều người mong ước được sống thêm dù chỉ 1 phút thôi họ cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Còn cô thì lại vứt bỏ cuộc sống mà ba mẹ cô đã đem lại. Cô có thấy mình tàn nhẫn ko?

- Ko, tôi không hề thấy mình tàn nhẫn một chút nào hết. Anh hỏi ba mẹ tôi sẽ ra sao khi tôi chết đi? Tôi có thể chắc chắn rằng ba mẹ tôi sẽ không sao hết vì tôi sinh ra còn chưa được nhìn mặt ba mẹ tới một lần thì họ đã bỏ tôi mà dắt tay nhau lên thiên đường, còn cả bạn bè tôi nữa à? Tôi chưa từng có 1 người bạn thực sự đâu, những người bạn ấy chỉ là thứ giả tạo, lại gần tôi, chơi với tôi vì lợi ích của họ mà thôi. Xem xét lại thì tôi đâu có gì ngoài cái thân xác này.

“ Cô ta là trẻ mồ côi? Gia Vĩ ơi là Gia Vĩ, mày nói người ta tàn nhẫn mà hóa ra máy còn tàn nhẫn gấp ngàn lần những con người máu lạnh. Người ta đã mồ côi rồi mà mày còn đụng chạm tới nỗi đau đó, mày đúng là đồ ngu mà…”

- Xin lỗi cô, tôi không biết nên đã hơi lỡ lời. Thôi tôi sẽ đưa cô về trường, gần 4h chiều rồi. Đứng dậy đi._ Nói rồi, Gia Vĩ cởi áo ngoài của mình ra khoác lên tấm thân đang run cầm cập của Linh.

Đưa nó vào chiếc xe ô tô riêng của mình, Gia Vĩ ra hiệu cho bác tài xế chạy xe, còn anh thì quay sang nó, nói nhỏ:

- Tôi sẽ trả thù cô vụ cốc café. Hãy cẩn thận đi.

Hắn cười ranh mãnh như những tên đểu cán khiêu khích nó.

Chương 25:

Suất xắc vượt qua vòng loại và bán kết, Lớp 10A1 tụi Linh đã được vào vòng chung kết được tổ chức vào ngày mai, 14-2. Bọn nó đang cấp tốc chuẩn bị trang phục, duyệt lại chương trình và làm nhiều thứ khác. Tinh thần của lớp 10A1 bây giờ đang hừng hực khí thế tưởng như có thể nướng được hơn 100 con vịt quay vậy.

……………………………………………………………….

Tút… Tút… Tút…

- Alo, Kiều Trấn Vũ nghe.

- Trấn Vũ, tao, Nhật Minh đây. Tao có 1 tin vui và 1 tin buồn cho mày, mày muốn nghe tin nào trước.

- Minh, mày rảnh rỗi sinh nông nổi à, tao bận lắm, không có thời gian đùa với mày đâu. Có gì thì mày nói mau đi.

- Tao có tin về Ngọc Linh. Mày có muốn nghe?

- Tin gì?

- Ngày mai, trường tao sẽ tổ chức mitting, Linh sẽ thi văn nghệ vào lúc đó. Tao đã sắp xếp cho mày rồi, ngày mai hãy ăn mặc thật đẹp vào, tao nghĩ mày nên học thuộc lời bài “ Ngôi nhà hoa hồng” đi, hãy đến trường tao lúc 8h. Đường có đến muộn.

- Mày có kế hoạch gì vậy Minh?

- Ngày mai sẽ là cơ hội duy nhất để mày xin lỗi Linh, nếu mày để mất cơ hội này thì Linh sẽ không về với mày đâu.

- Được, cảm ơn mày.

Trấn Vũ cúp máy, khóe miệng anh bất giác nở 1 nụ cười. Anh nhấc mày gọi cho ai đó rồi rời khỏi công ty.

---------------------------------------------------------------------

Dạo này, Hàn Băng như là người mất hồn vậy, người thì phờ phạc, tác phong làm việc cũng chẳng còn uy nghiêm như trước. Lớp của anh – 12A1 cũng đã lột vào chung kết. Phải chăng Hàn Băng đang lo việc sẽ đụng mặt người mà vừa chia tay anh???

8h, 14-2

- Học sinh toàn trường chú ý, các em hãy mau ổn định chỗ ngồi để các tiết mục văn nghệ dự thi được bắt đầu.

- Mở đầu sẽ là phần thi của lớp 12A1 với tiết mục “ Nơi tình yêu bắt đầu” và “Nấc thang lên thiên đường”

Tiếng giới thiệu vừa dứt, 1 tràng pháo tay giòn như pháo nổ vang lên, hàng ngàn tiếng hò reo tên Hàn Băng cũng vang lên từng hồi cứ như sao hàn xuất hiện vậy. Tiếng nhạc nhẹ nhàng hòa vào giọng ca trầm ấm của Hàn Băng như chan chứa 1 nỗi buồn được ấp ủ từ lâu giờ mới có dịp thổ lộ. Những ca từ nghe sao mà thật đến vậy, xuyên qua cả con tim tưởng như đã già cỗi của ban giám khảo đang ngồi dưới kia.

“Gọi em bao ngày dù cho hình bóng đã xa, người yêu nơi đâu anh vẫn chờ dẫu có bao lâu. Dù cho cuộc đời đầy những biển lớn dập vùi, anh vẫn yêu và chờ mãi em.

Vẫn yêu và tin một ngày mai, mình cùng nhau chung bước….. trên thiên…… đàng………”

Bài hát kết thúc, cả khán đài rộ lên những tiếng vỗ tay tán thưởng không ngớt. Có người do quá xúc động nên đã bật khóc như 1 đứa trẻ.

- Tiếp theo sẽ là tiết mục múa bale của lớp 11A4

Tiết mục này chẳng có gì đặc biệt, vài người trong top múa đã quên động tác nên nhiều phen làm cả khán đài bật cười.

- Và cuối cùng đây, sẽ là tiết mục hát song ca của lớp 10A1, “ cô bé mùa đông” và “ ngôi nhà hoa hồng”

Nhạc vừa nổi lên một màn mưa bọt biển rơi nhè nhẹ xuống, Ngọc Linh xinh đẹp trong bộ váy trắng xòe, đáng yêu trên đôi giày cao gót màu xanh dương dễ thương bước ra cùng với lớp trưởng Hoàng tuấn tú trong bộ comple trắng. Hai người bắt đầu hát những nốt nhạc đầu tiên vô cùng suôn sẻ. Giọng hát trong veo như làn nước mùa thu của Linh hòa vọng giọng hát khàn lạ của Hoàng tạo nên 1 bản cover mới của “ cô bé mùa đông”. Hai người cũng vô cùng điệu nghệ khi nối từ cô bé mùa đông sang ngôi nhà hoa hồng. giọng hát trong veo ấy lại được dịp thể hiện 1 câu chuyện tình yêu khác của 1 đôi trai gái xa cách đã lâu:

“Anh biết không, cô bé mùa đông này vẫn luôn đợi anh nhưng sao anh đi mãi đi mãi mà không quay lại.

Vì sao anh đi mãi chẳng quay về với em

Chẳng biết em cần có anh bên em lúc buồn vui

Những kỉ niệm dấu yêu ngỡ như đã ngủ vùi

Nhưng vì sao bên anh con tim em bật khóc”

Từ trong cánh gà, 1 dáng người điển trai bước ra với 1 cái áo sơ mi đen với quần âu, sải bước đến gần Linh cất câu hát:

“Đừng buồn nghe em hỡi nước mắt đừng mãi rơi

Anh đã quay về với em như anh hứa ngày xưa

Sau này anh với em sẽ không phải xa rời

Vì tình yêu anh trao em khắc sâu đến muôn đời”

- Ngọc Linh, thời gian qua chắc em đã phải sống rất khổ sở, anh xin lỗi em rất nhiều. Sâu con của anh giờ đã lớn, đã có thể yêu đương, đã có thể sống tự lập, nhưng với anh, em vẫn mãi rất nhỏ bé cần anh trở che. Vì vậy, em có thể quay về bên anh không?

- Anh Trấn Vũ……….

Bên dưới khán đài bắt đầu có tiếng xì xào:

- Mày có biết cái anh kia là ai không? Tao thấy cứ quen quen thế nào ấy.

- Không quen mới lạ, đó là Kiều Trấn Vũ đấy, là vị giám đốc trẻ ở lĩnh vực thời trang. Nổi tiếng tài giỏi, điển trai, ngày nào mà chẳng trên trang nhất báo.

- Ừ đúng rồi, tao ước gì anh ý có thể là bạn trai của tao thì hay biết mấy.

- Mày điên à…

Những tiếng bàn tán cứ rộn hết cả lên, buổi thi văn nghệ đã nhường chỗ cho màn đoàn tụ của 2 anh em Vũ, Linh.

- Anh, sao anh ở đây?

- Anh ở đây để xin lỗi em, để mang em về nhà. Anh không muốn em sống xa anh như thế này đâu.

- Nhưng đây là trường của em, em cũng đã quyết ra đi, em đã nói sẽ không là gánh nặng của anh. Giờ em trở về sẽ làm anh khổ thêm, em không muốn.

- Em đừng lo, anh đã có can đảm đến đây có nghĩa là anh đủ dũng khí chịu trách nghiệm tất cả. Hãy về bên anh đi Linh.

Khán giả ở dưới đã hưởng ứng: “ Về đi, về đi, về đi.”

Linh gật đầu, trong Trấn Vũ vui mừng khôn tả, anh vòng tay ôm xiết lấy Linh, quyết không để cho Linh đi mất nữa.

Và ngày hôm ấy, 10A1 đã đoạt giải nhất, cô CN đã được hẹn hò với thầy lớp 12A1, cả lớp thoát khỏi bàn tay của cô tổng phụ trách và vui hơn cả, chính là Linh được gia đình mình đón nhận. Thế là, nó chẳng còn điều gì băn khoăn nữa, tình yêu nó kiếm mãi mới thấy giờ đã mất nhưng nó không cô đơn vì bên nó lúc này đã có người anh trai yêu nó hơn cả mạng sống của mình…….

Chương 26:

8 năm sau:

- Nhanh chân lên, chúng ta phải phẫu thuật cho bệnh nhân ngay lập tức. Right now.

- Nhưng lúc này, bác sĩ Thành không có ở đây thì ai sẽ phẫu thuật cho bệnh nhân? Chúng ta không thể tùy tiện phẫu thuật được.

- Vậy đã ai liên lạc với bác sĩ Thành chưa? Bệnh nhân đang như thế này mà ông ta đang ở nơi quái quỷ nào rồi.

- Bác sĩ Linh, y tá Hòa đã liên lạc với bác sĩ Thành nhưng ông ấy không nghe máy.

- Chết tiệt. Đã đến nước này rồi thì mọi người hãy nghe theo sự chỉ dẫn của tôi. Tôi sẽ phụ trách ca phẫu thuật này, chị Hương, anh Sử hãy giúp em. Còn giờ thì hãy đặt ngay bệnh nhân vào phòng phẫu thuật đi._ Sau lời chỉ thị đó, một dàn y tá đã nhanh chân đưa bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch vào phòng.

………….

- Linh, em có biết mình đang làm gì không? Em mới đang trong thời gian thử việc, chưa từng phụ trách ca mổ nào, liệu có quá nguy hiểm ko?

- Chị Hương, chị đừng lo. Cùng lắm thì là đuổi việc nhưng so với công việc của em, mạng người quan trọng hơn. Thôi, nhanh đi, bệnh nhân đang nguy kịch.

Đèn phòng cấp cứu được bật sáng, 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng,… đã trôi qua nhưng chiếc đèn kia vẫn đang sáng. Người thân của bệnh nhân, đang vô cùng lo lắng, người ý đã đi đi đi lại đến trăm lần rồi. Và chiếc đèn ấy vụt tắt. Linh mở cửa phòng phẫu thuật bước ra ngoài, đập vào mắt nó bây giờ là thân ảnh điển trai, cao ráo, quen thuộc ngày ấy nhưng trông anh có vẻ chín chắn hơn, lạnh lùng hơn trước. Người ấy không ai khác chính là Khương Hàn Băng.

Hàn băng cũng bất ngờ không kém, anh không thể tin được cô gái nhút nhát, ngây thơ ngày ấy giờ đã trở thành một người bác sĩ mang đầy trọng trách trên vai. Cô gái ấy giờ trở nên đẹp hơn, đôi mắt anh tràm vẫn luôn hút hồn người đối diện, khuôn mặt ấy giờ có vẻ trông rạng rỡ hơn trước.

Hai người cứ đứng nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, rồi một tiếng nói đã phá tan cái bầu không khi chơi vơi ấy:

- Kiều Ngọc Linh, cô gan to lớn mật quá rồi đấy. Sao cô dám tự ý phẫu thuật cho bệnh nhân hả?Cô không biết bác sĩ thử việc không được phụ trách một ca mổ nào sao? Nếu là bệnh nhân khác thì không sao, còn đằng này thì khác, bệnh nhân cô vừa lấy làm vật thí nghiệm chính là chủ tịch của Khương Hàn. Nếu như ông ý có mệnh hệ gì thì cô không chỉ bị đuổi việc mà còn bị tước quyền làm bác sĩ trong ngành y này, còn tôi cũng không kém phần liên hụy đâu. Từ lần sau hãy nghĩ kỹ trước khi hành động hiểu chưa con nhóc nhãi nhép._ Ông bác sĩ Thành đay nghiến Linh trong từ câu nói.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .